Luật sư Nguyễn Văn Đồng
Luật sư Hà Thị Khuyên
Tại Điều 295 Bộ luật Dân sự năm 2015 quy định về tài sản bảo đảm như sau:
Thứ nhất, tài sản bảo đảm phải thuộc quyền sở hữu của bên bảo đảm, trừ trường hợp cầm giữ tài sản, bảo lưu quyền sở hữu.
Thứ hai, tài sản bảo đảm có thể được mô tả chung, nhưng phải xác định được.
Thứ ba, tài sản bảo đảm có thể là tài sản hiện có hoặc tài sản hình thành trong tương lai.
Thứ tư, giá trị của tài sản bảo đảm có thể lớn hơn, bằng hoặc nhỏ hơn giá trị nghĩa vụ được bảo đảm.
Tài sản là vật, tiền, giấy tờ có giá và quyền tài sản; tài sản bao gồm động sản và bất động sản, đều có thể trở thành tài sản đảm bảo thực hiện nghĩa vụ. Tuy nhiên, tài sản được dùng để bảo đảm thực hiện nghĩa vụ phải là tài sản thuộc quyền sở hữu của bên bảo đảm. Bởi, chỉ có chủ sở hữu mới có quyền định đoạt tài sản, việc đưa tài sản tham gia vào các giao dịch dân sự mới được pháp luật công nhận và bảo vệ. Quyền sở hữu của chủ sở hữu tài sản bao gồm quyền chiếm hữu, sử dụng và định đoạt. Việc dùng tài sản làm tài sản bảo đảm thực hiện nghĩa vụ là hành vi định đoạt, sử dụng tài sản mà chỉ có chủ sở hữu mới có quyền. Mặt khác, khi xử lý tài sản đảm bảo sẽ rất khó khăn cho bên mua khi mua tài sản mà không được đảm bảo về quyền sở hữu, dễ dẫn đến tranh chấp sau này. Riêng với biện pháp bảo đảm cầm giữ tài sản và bảo lưu quyền sở hữu thì tài sản không bắt buộc phải là tài sản thuộc sở hữu của bên bảo đảm.
Đối với biện pháp cầm giữ, tài sản là đối tượng của hợp đồng song vụ, do đó tài sản không phụ thuộc vào việc nó có thuộc quyền sở hữu của bên có nghĩa vụ hay không. Khi bên có nghĩa vụ vi phạm nghĩa vụ, bên có quyền sẽ có quyền cầm giữ tài sản đó cho đến khi bên có nghĩa vụ thực hiện đầy đủ nghĩa vụ của mình.
Đối với biện pháp bảo lưu quyền sở hữu: đây là quan hệ mua bán theo hình thức mua chậm, trả dần, do đó, bên bán là bên có quyền lợi được đảm bảo (vì quyền được bảo đảm thanh toán của bên bán, tương ứng với nghĩa vụ thanh toán của bên mua bằng biện pháp bảo lưu quyền sở hữu). Tài sản vẫn thuộc sở hữu của bên bán, cho đến khi bên mua trả hết tiền mua. Khoản 2 Điều 8 nghị định 21/2021/NĐ-CP quy định thi hành Bộ luật Dân sự về quy định về đảm bảo thực hiện nghĩa vụ, khẳng định tài sản dùng để đảm thực hiện nghĩa vụ là tài sản bán trong hợp đồng mua bán tài sản có bảo lưu quyền sở hữu. Cụ thể trong hợp đồng mua bán hàng hóa, bên mua do chưa đủ tiền nên có thể thỏa thuận mua tài sản theo phương thức trả góp trong thời hạn nhất định do hai bên thỏa thuận. Hai bên có thể ký hợp đồng bảo lưu quyền sở hữu, theo đó, mặc dù tài sản đã chuyển giao cho bên mua nhưng vẫn thuộc quyền sở hữu của bên bán cho đến khi bên mua thanh toán hết tiền. Do đó, bên mua mặc dù là bên đảm bảo nhưng lại không phải chủ sở hữu của tài sản đó.
Do tài sản đảm bảo luôn có sự thay đổi, biến động về số lượng, chủng loại và giá trị hàng hóa như hàng hóa luân chuyển trong quá trình sản xuất, kinh doanh hay kho hàng. Vì vậy, pháp luật cho phép mô tả chung về tài sản đảm bảo. Điều 9 nghị định 21/2021/NĐ-CP quy định thi hành Bộ luật Dân sự về đảm bảo thực hiện nghĩa vụ.
Nếu luật không cho phép các bên mô tả chung tài sản đảm bảo thì sẽ rất khó khăn trong việc mô tả tài sản đảm bảo, vì mỗi lần hàng hóa có sự biến động, thay thế các bên sẽ lại phải thỏa thuận, đàm phán về việc mô tả lại tài sản đảm bảo. Mặc dù pháp luật cho phép các bên tự do thỏa thuận mô tả tài sản đảm bảo, tuy nhiên, việc mô tả chung phải có giới hạn nhận định. Tài sản được mô tả phải xác định được, tránh trường hợp mô tả quá chung, không rõ ràng, dẫn đến việc gây nên những tranh chấp phát sinh, hoặc khó khăn trong quá trình xử lý tài sản đảm bảo. Do đó, ngoài việc mô tả chung tài sản đảm bảo, pháp luật còn quy định việc mô tả phải xác định được.
Tài sản đảm bảo có thể là tài sản hiện có hoặc tài sản hình thành trong tương lai. Theo khoản 2 Điều 108 Bộ luật Dân sự năm 2015 thì, tài sản hình thành trong tương lai là tài sản chưa tồn tại, đang được xây dựng, đầu tư và chắc chắn sẽ hình thành trong tương lai, hoặc là tài sản đã hình thành nhưng tại thời điểm xác lập giao dịch vẫn chưa xác lập quyền sở hữu.
Thông thường, vì sự an toàn của bên có quyền, tài sản đảm bảo có giá trị lớn hơn nghĩa vụ được đảm bảo. Tuy nhiên, để tạo điều kiện cho các bên thuận lợi tham gia vào các giao dịch dân sự, dưa trên cơ sở tôn trọng thỏa thuận, mong muốn của các bên, pháp luật cũng cho phép các bên thỏa thuận về giá trị của tài sản đảm bảo có thể bằng hoặc nhỏ hơn hơn giá trị của nghĩa vụ được bảo đảm. Ngoài ra, tài sản được dùng để bảo đảm có thể là tài sản thuộc sở hữu toàn dân. (Nguyễn Văn Cừ - Trần Thị Huệ, 2017, Bình luận khoa học Bộ luật Dân sự năm 2015 của nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, Nxb Công an nhân dân).
Điều 295. Tài sản bảo đảm
1. Tài sản bảo đảm phải thuộc quyền sở hữu của bên bảo đảm, trừ trường hợp cầm giữ tài sản, bảo lưu quyền sở hữu.
2. Tài sản bảo đảm có thể được mô tả chung, nhưng phải xác định được.
3. Tài sản bảo đảm có thể là tài sản hiện có hoặc tài sản hình thành trong tương lai.
4. Giá trị của tài sản bảo đảm có thể lớn hơn, bằng hoặc nhỏ hơn giá trị nghĩa vụ được bảo đảm.
Liên hệ tư vấn luật sư: 0936683699 - 0983951338